Thần Hi Đích Yêu (Truyện Ngắn) Les

Trên đỉnh Lĩnh Sơn quanh năm mây trắng uốn lượn, có một tòa miếu nhỏ cô quạnh nép vào vách núi, trong đó có một tiểu mỹ nhân đang trú ngụ. Nàng tên là Thần Hi. Thần Hi không phải ni cô, không phải đạo sỹ mà chính là một tiểu yêu quái. Nguyên hình của Thần Hi vốn là một miếng bạch ngọc diễm lệ, trải qua trăm năm hấp thụ tinh khí nhật nguyệt mà tu luyện thành người. Tuy nhiên sau khi đắc đạo, Thần Hi lại trở thành một yêu tinh lười biếng, suốt ngày chỉ lo trêu đùa lũ thú vật trên núi và nằm ườn tắm nắng. Một trăm năm tiếp tục trôi qua như giấc mộng. Có một ngày Thần Hi bỗng nhiên tâm huyết bừng bừng, quyết định xuống núi du lịch một phen, mục đích gọi là “tăng thêm kinh nghiệm để tu luyện thành tiên”. Quả là một yêu tinh có chí lớn.
Thần Hi xuống núi. Cuộc sống nơi nhân gian quả nhiên phồn hoa náo nhiệt, tiếng rao hàng, nói chuyện, mắng chửi nhau không ngớt vang lên. Thần Hi giương mắt to hết nhìn đông tới tây, cảm thấy vô cùng mới lạ. Sau đó Thần Hi gặp được một người thật vô cùng xấu xí. Người này vốn đội mũ có mạng trùm kín mặt nên người thường không thấy được bộ mặt của hắn. Chính là Thần Hi không phải người, vì thế nàng thấy được rất rõ. Xấu, quá xấu, cực kỳ xấu xí. Thật khó mà hình dung ra độ xấu này, đại loại da thì giống bùn đất sau mưa, mắt thì một to một bé, mũi thì khoằm như mỏ chim ưng. Người nọ dường như phát giác Thần Hi thấy được mặt của hắn liền vội vàng bước nhanh trốn tránh. Vì thế Thần Hi bỗng cảm thấy cảm thấy chuyện này thật thú vị, nàng liền đi theo hắn đến tận một cái ngõ cụt. Người xấu xí thật bối rối và lúng túng trước Thần Hi. Hắn bị nàng ép sát vào tường, bị tháo xuống mũ mạng, bị bắt ngửng đầu lên lên. Thần Hi cẩn thận ngắm nghía khuôn mặt xấu xí và cảm thấy vô cùng hài lòng.
Nàng nói: “Cô nương, chúng ta trao đổi thân thể đi”
Người kia quá đỗi kinh ngạc, chỉ biết gật đầu lia lịa. Một luồng sáng bừng lên, hai người đã trao đổi xong.
Biến thành cực điểm xấu xí quả là một thể nghiệm mới lạ với Thần Hi. Từ trước đi trên đường có thật nhiều nam thanh nữ tú nhìn nàng chằm chằm ghen tị, hiện giờ đi trên đường mọi người chỉ mong tránh nàng càng xa càng tốt. Càng khoa trương chính là nếu thấy nàng buổi tối xuất hiện, nhìn thấy nàng tất cả đều ho to một tiếng “Có quỷ” rồi bỏ chạy thục mạng.
Thần Hi cảm thấy hết sức hài lòng, cảm giác như vậy mới có đại yêu tinh khí thế. Người gặp người sợ a.
Đến một ngày, nàng gặp một người có phản ứng hoàn toàn khác biệt.
Tây Hồ liễu xanh che phủ, bỗng mịt mờ trong cơn mưa đầu hạ. Thần Hi không mang dù mà vẫn bước chậm trong mưa. Mưa rơi ướt đẫm tóc và quần áo từ lúc nào không biết.
“Cô nương, chúng ta cùng che chung dù nhé”
Phía sau truyền đến thanh âm hiền hòa. Thần Hi chậm rãi quay người, chờ đợi người nọ sợ hãi bỏ trốn.
Một, hai, ba. Người phía sau vẫn không động, chính là đứng yên mỉm cười.
Bốn, năm, sáu. Vẫn là không có trốn.
Có lẽ là kẻ ngốc rồi, Thần Hi thầm nghĩ. Nàng hơi hơi gật đầu, ý bảo người nọ đi theo.
Một vòng, hai vòng, ba vòng, Tây Hồ phong cảnh đẹp như tranh nhưng nếu ai liên tục đi ba vòng cũng sẽ chán ngấy.
Trời tối dần, du khách cũng về hết.
‘Cô nương, ngươi không đói sao, chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi một chút đi”
“Ta không đói, cũng không có tiền, càng không có chỗ có thể đi”
Thần Hi cười yếu ớt trả lời, chờ mong người nọ phản ứng.
Người kia lại cao hứng: “Một khi đã như vậy, cô nương đến nhà ta nghỉ chân một phen nhé ”
Không nổi cáu sao, người này phản ứng thật thú vị. Nhất định là một đứa ngốc rồi.
“Lam phủ” – hai chữ thật to đập vào mắt Thần Hi. Đi vào trong thấy phòng ốc thanh lịch, trang trí tao nhã tinh xảo. Những người hầu nhìn thấy bộ dáng Thần Hi chỉ sửng sốt chốc lát rồi hết thảy như bình thường. Không đơn giản, Thần Hi trong lòng than thầm nhưng vẫn chễm chệ ngồi ở vị trí chủ tọa – nàng không hiểu khiêm tốn và cũng không nghĩ khiêm tốn. Thần Hi vốn chán ghét những quy định thế tục này.
Nhàn nhã uống trà, Thần Hi cẩn thận quan sát người vừa giúp nàng che dù – chủ nhân của tòa biệt phủ này.
Nàng có khuôn mặt diễm lệ, tóc mây mềm mại được quấn nhẹ lên cao bằng hai chiếc trâm ngọc, chỉ nhìn đã biết giá trị liên thành, làn da sáng bóng như ẩn hiện ánh trăng. Khí chất toát lên ôn nhuận trong sáng nhưng vẫn lộ vẻ uy nghiêm. Thật là một đại mỹ nhân thế gian khó tìm. Người như vậy hẳn là xuất thân phú quý, không là đại tiểu thư nhà giàu cũng là con quan trong triều.
Người nọ cũng nhìn Thần Hi, khóe miệng hơi mỉm cười, chỉ là vẫn lặng lẽ uống trà. Thần Hi bỗng cầm lấy tay nàng, tinh tế bắt mạch, mạch tượng bình thường. Thần Hi lại xem sắc mặt, thần chí thanh minh. Thật kỳ quái, Thần Hi lắc đầu, thở dài liên tục.
“Cô nương, phải chăng ta mắc bệnh nan y?” – Người nọ cười cười hỏi nhẹ.
Đám người hầu bỗng trở nên khẩn trương kì lạ.
Thần Hi che miệng ngáp : “Đáng tiếc, người như vậy lại là một kẻ ngốc”
Mọi người sắc mặt hãi hùng. Thần Hi cười thầm.
“Một khi đã vậy, mời cô nương lưu lại tệ phủ giúp ta chữa trị”
Thần Hi đồng ý. Mọi người đổ mồ hôi…
Đại mỹ nhân tên gọi là Tĩnh Lam – kinh thành tài nữ, đến Tây Hồ du ngoạn một tháng. Lam phủ chính là nơi nghỉ chân của nàng. Tĩnh Lam kiến thức uyên bác, ăn nói nhã nhặn. Chính là thỉnh thoảng có chút ngốc như cái đứa nhỏ nên Thần Hi cho nàng uống một mấy thang thuốc để thanh thần dưỡng não. Tĩnh Lam cũng ngoan ngoãn uống đều đặn mỗi ngày. Chỉ riêng quản gia Lam phủ hốt hoảng muốn điên. Tiểu thư rõ ràng khỏe mạnh sáng suốt hơn tất cả mọi người, thế mà cái ả xấu xí kia lại cố tình nói tiểu thư ngốc, có mà chính ả mới là kẻ ngốc. Nhưng tiểu thư cư nhiên uống thuốc của ả, có lẽ tiểu thư thật sư không bình thường. Như vậy ả Thần Hi chẳng phải là nói đúng?. Như vậy tiểu thư đến tột cùng có phải là ngốc hay không?. Đáng thương lão quản gia thật sự suy luận muốn nổ tung đầu.
Một ngày nọ, Tĩnh Lam cùng Thần Hi đang chơi cờ.
Gió thổi vi vút, hoa rơi đầy sân. Thật là cảnh đẹp ý vui. Bỗng Thần Hi hắt hơi rõ to rồi vội vàng chạy ra ngoài, chỉ để lại Tĩnh Lam đang cầm quân cờ chưa kịp hạ xuống, ngẩn người nhìn theo.
Thần Hi thường tự nhiên bỏ lại Lam tiểu thư mà chạy mất dạng, đến ngày hôm sau lại quay về coi như không có việc gì xảy ra. Vậy Thần Hi đi đâu? Nàng chính là phải đi xem cái người xấu xí cùng nàng trao đổi thân thể ngày trước. Người này tên gọi là Sở Liễu Tú, hiện tại đã trở thành người đẹp nghiêng nước nghiên thành. Liễu Tú sau khi trở nên xinh đẹp thật vui vẻ, chỉ cần liếc mắt là có người si mê, vẫy tay là có người mời mọc. Đôi khi ả cũng nhớ tới cái đứa ngốc cùng ả trao đổi thân thể, thật là ngu ngốc quá đi. Liễu Tú nay đã là sủng thiếp của Uy vũ tướng quân, sống nơi kinh thành tha hồ hô mưa gọi gió. Cũng bởi vậy mà tự rước đến nhiều hận thù và nguy hiểm. Mấy cái thị thiếp thất sủng đã nhiều lần thuê sát thủ đến giết ả. May là ở thời khắc nguy hiểm luôn có một người mặc áo đen xuất hiện cứu ả rồi biến mất ngay lập tức.
Lại một ngày, Tĩnh Lam giống như bình thường đến phòng Thần Hi gọi nàng rời giường. Không có thanh âm ngái ngủ đáp lại. Tĩnh Lam đẩy cửa bước vào, phát hiện Thần Hi không có trong phòng. Một tờ giấy để sẵn trên bàn, viết xiên xẹo vài chữ “Ta có việc gấp muốn làm, nếu hữu duyên thì sẽ gặp lại”.
Mảnh giấy theo tay Tĩnh Lam rơi xuống cùng với một tiếng thở dài.
—————–
Ba tháng sau, trong hoàng thành gấm vóc, Chiêu Dương công chúa Tĩnh Lam đang nhìn trăng thở dài.
Này Tĩnh Lam chính là Tĩnh Lam của Lam phủ. Nàng là em gái cùng mẹ sở sinh với đương kim Hoàng thượng, đứng hàng thứ bẩy. Từ nhỏ đã sống trong xa hoa phú quý, được muôn vàn chiều chuộng. Hoàng thượng và Thái hậu chỉ cần nàng chau mày một cái đã lo lắng hỏi han, yêu quý đến mức chuyện hôn sự cũng cho nàng quyền tự quyết.
Ba tháng trước tình cờ gặp Thần Hi, cảm giác tựa như đang ở trong căn phòng trầm buồn bỗng được mở tung cửa, như giữa nắng hè bỗng gặp trận mưa to. Tự nhiên lãng đãng như Thần Hi lại làm người ta cảm thấy tâm tình thư thái.
Người thường chỉ thấy Thần Hi xấu nhưng Tĩnh Lam lại thấy Thần Hi tài trí cùng phóng khoáng. Cùng Thần Hi ở một chỗ sẽ vĩnh viễn không cảm thấy bó buộc cùng buồn bã.
Thần Hi như một làn gió nhẹ.
Thần Hi như một khối ngọc ấm áp.
Thần Hi không biết từ khi nào đã tồn tại ở nàng sinh mệnh, khiến nàng cảm thấy mình cần
Thần Hi như một điều đương nhiên.
Lĩnh Sơn, Phù Yên động, Thần Hi co ro nằm trong góc tối, không ngừng rên rỉ khổ não. Nàng vốn tính đã đến kiếp nạn nghìn năm phải gặp, chỉ không ngờ nó lại sắp xuất hiện. Kiếp nạn này, nếu tránh được sẽ cất bước thành tiên, nếu bị đánh trúng, sẽ vĩnh viễn hóa thành tro bụi.
Để tránh thiên kiếp, Thần Hi thực hiện một âm mưu nho nhỏ: cùng người phàm trao đổi thân thể. Nàng hi vọng thiên thần sẽ không tìm thấy mình. Chính là khối thân thể này càng ngày càng suy yếu, giống như muốn tan rã. Xem ra chỉ có quý nhân tương trợ mới có thể giúp nàng vượt qua kiếp nạn.
Thần Hi là yêu tinh, Thần Hi cũng không thiện lương. Chỉ vì muốn trốn quá một kiếp mới cùng Liễu Tú trao đổi thân thể, sau lại vì sợ nếu Liễu Tú chết sẽ bị quỷ hồn phát hiện thân thể khác thường, bại lộ âm mưu nên mới xuất hiện để cứu Liễu Tú khỏi thích khách. Cho nên những gì Thần Hi làm hết thảy đều vì chính mình, không cần đem nàng tưởng tượng thành một tiên nữ nhân hậu.
Chiêu Dương công chúa phủ mới có một quản gia. Hắn nói chuyện luôn đệm thêm chữ “mọi người” vào, chẳng hạn hắn nói ” Mọi người hảo, từ hôm nay trở đi ta chính là quản gia. Nguyên nhân tạm thời không thể nói cho mọi người. Nhưng ta có thể nói cho mọi người rằng Chiêu Dương công chúa phủ hết thảy không thay đổi, điều này mọi người cứ yên tâm. Ta sẽ đối xử tốt với mọi người. Hi vọng mọi người tin tưởng ủng hộ ta. Hi vọng mọi người cùng hợp tác vui sướng”.
Quản gia này cũng không phải là người. Hắn là một con ếch xanh thành tinh. Ba trăm năm qua hắn vẫn trốn ở ao sen trong phủ công chúa, hấp thụ tinh khí đất trời cùng quý khí vương phủ mà biến đổi thành người. Hắn đã dùng phép thuật mê hoặc công chúa Tĩnh Lam để đem hắn trở thành quản gia của Chiêu Dương phủ, hoàn thành nguyện vọng suốt ba trăm năm.
Tân quản gia gọi là Hà Thanh. Bộ dáng mập mạp trắng trẻo, có đôi mắt lồi lúc nào cũng chớp lia lịa, đầu lưỡi vừa béo lại dài, thường xuyên mặc áo xanh. Nhìn qua lờ mờ thấy hình ảnh một con ếch đang di động.
—–
Vị khách đầu tiên Hà Thanh nghênh tiếp chính là Thần Hi.
Thần Hi vì tránh họa mà đi vào phủ công chúa. Nàng hi vọng quý khí của Tĩnh Lam có thể che chở nàng vượt qua kiếp nạn, không nghĩ tới mở cửa đón mình lại là một con yêu tinh ếch. Thần Hi không nhịn được cười rộ lên tận đến khi Tĩnh Lam mang nàng vào phủ.
Tối đêm đó, Thần Hi sau khi tắm xong liền vào giường Tĩnh Lam nằm. Hai người chỉ lặng lẽ nhìn nhau, tay nắm tay thật chặt, cùng cảm nhận nội tâm tràn đầy ấm áp. Có Tĩnh Lam che chở, Thần Hi ngủ thật ngon một đêm.
Những ngày sau, Thần Hi lúc nào cũng theo sát Tĩnh Lam.
Cùng nhau ăn cơm, cùng nhau du ngoạn, cùng ngủ một giường.
Lúc rảnh rỗi, Thần Hi thích nhất là trêu chọc Hà Thanh. Nàng thường cố ý bắt mấy con muỗi, dùng phép thuật làm chúng bay quanh Hà Thanh. Hà Thanh vốn là ếch tinh nên thích nhất chính là vươn đầu lưỡi ra bắt muỗi. Chính vì đang giả bộ làm người nên không thể đi bắt muỗi, chỉ đành u oán nhìn món ngon đến miệng mà không được ăn, thật thống khổ vạn phần.
—–
Thiên kiếp ngày một đến gần, Thần Hi cũng ngày càng không thoải mái. Nàng thường xuyên vô lực tựa vào người Tĩnh Lam than thở, hình dáng dần gầy yếu đi thấy rõ. Tĩnh Lam lo lắng mời hết ngự y trong cung đến mà không ai có thể chữa khỏi bệnh của Thần Hi. Dân gian dần truyền ra lời đồn Chiêu Dương công chúa không yêu nam nhân, chỉ thương nữ nhân, còn chuyên sủng một cái người quái dị.
Ngày 15 tháng 7, mưa gió gào thét dữ dội, cũng chính là ngày ứng với thiên kiếp của Thần Hi. Cuồng phong kéo đến tứ phương, trời đất biến sắc, sấm chớp cuồn cuộn từ trên trời giáng xuống rung chuyển cả Chiêu Dương phủ. Thần Hi toàn thân đau đớn như vỡ tung, thân thể bên trong mơ hồ phát ra ánh sáng xanh, thần chí cũng không rõ ràng nữa. Rồi bỗng nhiên thét dài một tiếng, đẩy mạnh Tĩnh Lâm mà chạy ra ngoài. Lập tức một tiếng sấm cực mạnh nổ ra cùng một luồng sét đánh thằng hướng Thần Hi. Ngay lúc điện quang hỏa thạch đó, Tĩnh Lam từ phía sau đã bổ nhào vào người Thần Hi, thản nhiên chắn hạ này một kích.
Một lát sau, mưa ngừng mây tán, trời xanh trong vắt. Thần Hi cuối cùng tránh thoát kiếp nạn.
Tĩnh lam vẫn nằm trên người nàng, không một tiếng động.
Bỗng nhiên hào quang ngập trời, Thần Hi đã thoát kiếp thành tiên, cần phải cưỡi mây lên trời.
Thần Hi than nhẹ một tiếng, cúi người phun ra một viên nguyên châu, nhẹ nhàng đưa vào trong cơ thể Tĩnh Lam. Bảo châu ở trong người Tĩnh Lam phát sáng suốt 3 ngày, cuối cùng dần mờ đi mà dung hợp thành một thể với chủ nhân mới.
Ba ngày sau Tĩnh Lam tỉnh lại, Thần Hi lại biến mất không rõ tung tích. Từ đó đám người hầu của Chiêu Dương phủ thường nghe được công chúa Tĩnh Lam đối với chỗ không người nói chuyện, chẳng hạn như:
“Thần Hi, đánh cờ với ta đi, ta nhàm chán quá”
…….
“Không sao, ta có thể giúp ngươi hạ cờ”
…….
“Không sao, coi như ta hạ nhầm, cho ngươi đi lại”
…….
Hoặc là:
” Thần Hi, thì ra hình dạng đích thực của người như vậy, thật đẹp quá”
…..
“Dù người biến thành như thế nào ta đều thích”
…..
” Thật muốn được ôm ngươi quá.”
…..
” Ai u, đừng không để ý đến ta thế”
…..
……
Mọi người đồn đãi Chiêu Dương công chúa Tĩnh Lam hóa điên rồi. Thái Hậu ôm nàng khóc nức nở nhưng Tĩnh Lam chỉ cười khẽ vỗ vai bà, không nói một lời.
Sự thật không phải như thế. Tĩnh Lam chính là bị quỷ bám theo.
Ngày đó thiên kiếp qua đi, Thần hi đem chính mình hộ thân nguyên châu cho Tĩnh Lam để cứu nàng, đồng thời cũng đánh mất cơ hội phi thăng thành tiên của bản thân, biến thành một mảnh linh khí phiêu du trong đất trời. Người thường tất hội thổn thức thở dài, tiếc cho kẻ bạc mệnh. Riêng Thần Hi lại cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Nàng thường nghĩ, thành tiên về sau liền vô tình vô cảm giống như người chết, thật quá sức nhàm chán.
Hiện tại nàng thoát khỏi lục đạo luân hồi, rời xa hết thảy mọi trói buộc, tâm ý tiêu dao, tự do tự tại.
Không phải thần tiên, không là yêu ma, lại càng không là người,
Thần Hi chính là tồn tại.
Hàng ngày nàng đều trong suốt trôi nổi ở Tĩnh Lam trước mắt, cùng nàng nói chuyện phiếm, rồi chơi cờ hoặc đùa nghịch tinh quái. Chẳng hạn đám người hầu thường xuyên nhìn đến trên đầu công chúa bỗng hiện ra một đóa hoa dại rực rỡ hay một chiếc mũ bằng lá sen thật to đội lên.
Bình thường Thần Hi còn hiện thân ở trước mắt Tĩnh Lam, chỉ có người ngoài là không nhìn thấy nàng. Có lúc giận dỗi, Thần Hi liền biến tàng hình hoàn toàn, ngay cả Tĩnh Lam cũng không nhìn tới, rồi trôi nổi khắp phòng nhìn bộ dạng Tĩnh Lam kinh hoàng thất thố tìm kiếm mình cho hả dạ.
Thần Hi cùng từng nghĩ đến để bản thân là du hồn theo gió phiêu lãng khắp nơi, nhìn hết sông núi mỹ lệ. Chỉ là mỗi khi nhắc tới điều này, Tĩnh Lam liền kích động đáng sợ, đến mức nàng không dám nghĩ đến lần thứ hai.
—–
Ngày 9 tháng 9, tiết Trùng Dương.
Mặt trời rực rỡ, cúc vàng nở đầy sân.
Tĩnh Lam nằm dài ở ghế dựa ngắm cúc. Thần Hi bồng bềnh nổi giữa đám hoa thổi sương.
Bỗng Thần Hi kêu to ” Buồn chán quá, Tĩnh Lam, chúng ta đi dạo phố đi”
“Được, ta sai người chuẩn bị một chút” – Tĩnh Lam quả là một bé ngoan nghe lời.
Trên đường phố chỉ thấy Tĩnh Lam khệ nệ ôm một đống đồ vật linh tinh. Không cần phải nói, đó chính là thành quả mua sắm của Thần Hi. Tiếp đó hai người đi vào “Bách Tửu Lâu”, chọn một phòng trang nhã ngồi nghỉ. Bách Tửu Lâu là kinh thành nổi tiếng nhất nhà hàng, đặc điểm của nó là các tiểu nhị (người phục vụ) đều là những chàng trai rất thanh tú, xinh đẹp. Quả nhiên một lát sau có một thanh niên trắng nõn tiến đến, khoe ra điệu cười rất tiêu chuẩn của tiểu nhị tốt, nhỏ nhẹ hỏi Tĩnh Lam ” Khách quan, ngài nghĩ đến muốn gọi món gì?”
Tĩnh Lam nhìn chằm chằm tiểu nhị trắng nõn này, xem thật kỹ, thật kỹ. Nửa ngày vẫn không nói gì, bởi vì nàng nhìn đến tiểu nhị nguyên hình kỳ thật là một cái bánh mỳ.
Từ sự kiện thiên kiếp lần trước, Tĩnh Lam coi như có được một ít linh khí, xem như một nửa thần tiên. Sau đó đôi khi nàng cũng sẽ gặp phải vài yêu quái, chẳng hạn ếch tinh quản gia hay mấy hoa tiểu yêu hoa cúc ở hậu viện. Chính là nàng lần đầu tiên thấy bánh mỳ thành tinh.
Thế gian vạn vật, muốn tu luyện thành tiên hay thành yêu đều rất khó khăn, phải trải qua hàng trăm năm tu luyện may ra thành. Bánh mỳ vốn là đồ ăn, sinh mệnh quá ngắn, hơn nữa lại không có linh tính. Ai ngờ ở nơi này lại gặp một cái bánh mỳ tinh. Tĩnh Lam nhất thời khó chấp nhận, cuối cùng ngơ ngác nói : “Bánh mỳ, bánh mỳ…”. Vì thế mà tiểu nhị mang lên rất nhiều bánh mỳ. Đến lúc này Thần Hi không thể nhịn được nữa, liền bò ra bàn cười ha hả. Tĩnh Lam ngơ ngác bộ dáng thật quá đáng yêu, Thần Hi quyết định về sau nhất định phải mang Tĩnh Lam đi nhìn thật nhiều yêu quái.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận